à còn nhớ thủa ấy tôi luôn ngồi ngay sát bảng và trong những giờ quằn quại toát mồ hôi đó có lần tôi lỡ đánh một tiếng rắm xuống lớp điều đó làm tôi còn ngượng ngập cả mấy buổi sau dù không biết có ai biết đó là tiếng rắm của tôi giữa những cô cậu học trò ngồi san sát nhau như gia súc bị tống lên xe chở đến lò mổ… Kẻ bất tài sẽ khóc lóc, than thở. Khi ấy, mọi người ngồi ăn trước cửa, hóng gió.
Mặc dù khi mượn lời anh bác sỹ, tôi cũng đính kèm luôn chút tin tưởng khi nó khá trùng hợp với phỏng đoán của mình. Trong khi anh đang nhủ lòng đi đến những biến chuyển mới. Cả những ý nghĩ này cũng quá cũ.
Tôi không rõ đêm nay có vỡ giấc và người nhẹ bẫng nữa không. Những góc tường treo vài giò phong lan và trên đầu nàng là một bức tranh vẽ thiên thần đang dạo đàn. Tôi nhặt mũ lên, nhìn người chị vừa dịu hiền vừa bướng bỉnh khóc, lòng tràn ngập những cảm xúc kỳ lạ.
Và cái sự vì ấy là sự tự nguyện đầy hạnh phúc của tâm hồn họ. Tôi biết nó nhạy cảm và có những năng lực tiềm ẩn. Có điều, người người làm kinh tế, nhà nhà làm kinh tế.
Có lần bạn tự hỏi phải chăng đó là hạn chế của mọi kẻ cô đơn. Bị môi trường biến thành kẻ tự đè nén nhiều cảm xúc ngoài xã hội, ở nhà (nơi không sợ ai cho ăn đòn đau) thằng em tôi nhiều lúc trở nên ích kỷ, lỗ mãng, ngông ngạo. Cái đó chính là những phương pháp để rèn luyện tính thích nghi và vượt qua những hạn chế.
Nằm vô tích sự cả đêm vẫn phải nằm. Nó cùng tham gia giải với bạn. Lại có kẻ ngồi nghiêng nghiêng đầu, tay chống cằm quan sát bà già.
Và sự vất vả, bệnh tật của họ nữa. Có nhiều cái không thanh toán được bằng lí trí. Phải ăn để bác không hỏi: Sao thế? Và còn để lấy sức viết.
Không biết viết đến khi nào thì hết mực? Em định làm gì nếu yêu hết anh? Kẻ không biết thế nào thì mới hết nổi mình. Dải đường chính phía ngoài lắp đèn thưa thớt, âm u, bụi mù. Hoá ra bác bảo tôi nghiêm túc rồi, không phải theo dõi nữa.
Và tôi sẽ cố tâm niệm sẽ quay về. Và nữa, trong những thành phần được coi là trên mức nhận thức bình dân, thiếu gì những hạn sạn đội lốt gạo cơm mà không bị phát giác cũng bởi khả năng đánh giá non kém của số đông bình dân. Bạn chỉ biết mỗi đá bóng được khen hay và làm thơ như một thiên tài.
Mà càng không được hiểu, cái đầu càng cứng, càng bất cần. Gục đầu vào cánh tay và những giọt nước mắt to lớn nóng rẫy của ông phải lao xuống ngọn dốc tay với sự hoảng hốt và run sợ. Em không viết cũng vì em muốn chăm sóc cho anh nhiều hơn.