Steel mà cả cho bạn và tôi nữa. ! "Trời! Lúc đó tôi mới sợ làm sao! Tôi run lên. Bạn có thể biết bác sĩ nầy lời khuyên các bệnh nhân ra sao không? Ông viết lời khuyền bằng sơn trên một tấm gỗ treo trên tường giữa phòng khách để cho người bệnh nào cũng thấy.
Chúng tôi bỏ ra nửa triệu Mỹ kim để mua trái dâu về đóng hộp. Tôi được biết một nhà buôn ở Nữu Ước đã thắng bầy quỷ dữ đó bằng cách cắm đầu làm việc luôn tay, tới nỗi không có thời giờ ưu phiền nữa. Một ngày kia, trừ một số sách viết cho các nhà chuyên môn, có lẽ hết thảy các sách phải viết bằng lối văn tựa như phóng sự, mới mong có người đọc, dầu sách học cho người lớn hay trẻ em.
Bà nghiên cứu những hình thức lạ lùng của cây xương rồng, cây ngọc giá hoa. Nhưng tôi lại biết một người mất cả hai chân mà còn thành công trong việc chuyển bất lợi thành thắng lợi: Ông Ben Fortson. Vì ba tôi có hai tấm vé xe lửa đi khỏi trả tiền.
Ta thù oán chúng, chắc chắn là chẳng làm cho chúng đau đơn chút nào, mà trái lại làm cho đời là luôn luôn thành ác mộng. Hôm sau gặp họ, tôi hỏi: "Hồi hôm, ông có nghĩ tới lời tôi khuyên nhủ không?" Họ đáp: "Vừa đặt mình tôi đã ngủ rồi, thành thử không nghĩ tới được". Eberly trả lời các bạn.
Hăng hái thi hành quyết định đó và đừng lo nghĩ về kết quả. Đầu đuôi thế này: Tôi gây một tổ chức vĩ đại, chuyên môn dạy học những người đã trưởng thành. Mỗi ngày bà phải nằm liệt giường đến 22 giờ, kỳ dư chỉ được nhiều lắm là từ phòng ra vườn, để tắm nắng.
Tôi biết có nhiều người bảo Tôn giáo dành riêng cho đàn bà, con nít và thầy tu. Hai cái tang kế nhau, đau đớn thay! Ông mất ngủ, mất ăn, cũng không nghỉ ngơi được nữa. Nhiều học trò đã chăm chỉ trong mấy năm liền, như là đi lễ nhà thờ vậy.
Trong du lịch, anh luôn luôn "Chén chú chén anh". Sáng hôm sau, tôi vào hãng, viên đô đốc Nhật đã ngồi đó, miệng ngậm điếu thuốc. Đó là phương thuốc rẻ nhất ở đời - mà cũng thần hiệu nhất nữa.
Làm sao giải quyết được bây giờ? (Xin viết những câu trả lời xuống dưới đây?). Chỉ những điều nào học rồi mà dùng tới thường mới khắc sâu vào óc ta thôi. Như vậy, đáng lẽ thù oán, ta hãy thương hại và cám ơn Chúa đã sinh chúng ta không giống kẻ thù ta.
Nhiều khi có những nỗi riêng không bàn với ai được, cả với những người thân thiết hoặc bạn chí thiết nữa. Tôi rán làm cho những người vợ chưa có tin tức về chồng họ được vững dạ và tôi an ủi một số đông đàn bà goá - chao ôi, có đến hai ngàn một trăm mười bảy sĩ quan, hạ sĩ quan và quân lính trong Lục quân, Hải quân tử trận và 960 người mất tích. Tôi cũng không biết tên nơi đó nữa, nhưng thấy cảnh tĩnh mịch yên ổn.
Tôi giận tới nỗi nhất định không khi nào trở về nhà nữa. Vì như vậy, việc làm sẽ dễ dàng và được rành mạch hơn. Tư tưởng và hành động một cách vui vẻ, rồi ta sẽ thấy vui vẻ.