Cuộc sống luôn dành cho tôi những may mắn vào lúc cần thiết.Vừa lo lắng, vừa háo hức.Còn một ngày nữa mới tới hạn.Cũng là để thăm dò phản ứng.Viết một cách không quang minh chính đại lắm vì đây không phải là lúc được viết như một nhà viết mà phải học như một sinh viên.Bác gái hỏi: Đau à con? Hơi thôi ạ.Thái độ đó làm cho cảm quan phong phú thêm và đời sống gay gắt quá mức dịu đi.Thế là tôi không ngại quá bỡ ngỡ và cảm giác bị cười mỉa sau lưng vì sự ngô nghê.Ngọn lửa lớn làm ông ta hả hê man rợ.Tối, bạn đèo bác vào viện.
