Những cảm giác cay đắng và kiêu hãnh lẻn vào tuổi thơ tôi từ rất sớm và âm thầm sinh sôi. Bạn dành một chiếc đẹp nhất cất trong hộc tủ cạnh những bài thơ định tặng một người. Tôi định kiến và chủ quan quá chăng? Thù dai quá chăng? Sau khi cô ta không duyệt cái đơn xin nhập lớp sau thời gian bảo lưu của mình.
Hình như cũng hoàn toàn thôi đau. Tại tối qua con đi mua bánh khoai (tối qua thấy ngột ngạt, thế là kiếm cớ ra đường đi mua bánh khoai mà lang thang). Hoặc các cậu bảo: Đằng ấy chả hiểu quái gì về hiện sinh cả, thế mà cũng nói.
Tôi khóc vì những đứa trẻ chỉ biết đọc truyện tranh, chơi game, sử dụng internet mà không tìm nổi một lí do để hứng thú với những bài học trên lớp. Có một lí do tôi không thích đi là tiền. Vào đây, trời trở nên dịu hẳn.
Cảm thấy tốt hơn nhiều lần so với đi châm cứu hay bấm huyệt, xoa bóp. Bạn đã rơi vào cái bẫy lôgic ma mãnh của tạo hóa. Bác mà biết tôi không có tên trong danh sách lớp bác và mọi người còn sốc nữa.
Một số cô bạn cùng lớp cũng thế. Hồi bé dì ghẻ bảo: Mắt mày gian lắm. Như người đầu bếp thiên tài mất hết khứu giác, vị giác.
Sự ngồi im trên giảng đường, trên xe máy, trong khuôn viên bệnh viện mà không có gì làm… giết chết bạn. Bạn sẽ không trình bày nhiều. Nhưng nhiều năm qua, tôi không có điều đó với phụ nữ.
Đừng nhầm là chúng tôi lạnh với nhau. Lúc tôi khóc, dường tôi có hỏi tại sao mình khóc. Ông anh chuyển sang bể nóng.
Dù không có nhiều thời gian, ta phải nghĩ đi nghĩ lại, viết đi viết lại khá nhiều chỗ chứ không như mi đọc vèo một phát cho xong mà chẳng nghĩ gì đâu. Ông anh cũng vuốt vuốt vuốt. Chả có gì để nhớ ngoài vài khuôn mặt thân quen và những kỷ niệm chung.
Như thế sẽ chỉ làm khổ nhau. Và danh tiếng thì không có mới buồn cười. Trong màng nước mắt, tôi nhìn sâu hoắm vào trang sách, nhìn đóng đinh vào những con chữ đen sì và thấy tất cả nhão ra.
Một cái gì đó kinh điển. Các em nhỏ nếu lỡ đọc thì không nên tự hào vì mình biết ngoáy mũi như tôi. Để ngòi bút của anh bớt đớn đau.