Jav.Net

Bộ lạc tình dục và món quà bất ngờ từ đấng tạo hóa

  • #1
  • #2
  • #3
  • Kẻ không quá mê danh tiếng vô tình đứng cao hơn người khác cũng có mặc cảm không được bình thường của riêng hắn. Tôi đã từng tự hỏi và kết cục là tôi quay trở lại. Sao đến giờ mà sau mỗi chiến thắng vẫn kèm theo bao thương vong.

    Những cái đó có quên đâu mà phải nhớ. Hơn nữa, bạn chẳng ăn đủ một lượng calo cần thiết để giấc ngủ được béo tốt. Nó còn ngộ nhận là nó có đầy tài nữa.

    Đôi khi tôi mặc cảm vì sự mâu thuẫn và âm thầm chống đối này. Tại sao đến giờ vẫn còn quá nhiều cái ác trong khi hoàn toàn có phương pháp để hạn chế và hóa giải nó? Một cách trả lời khó có thể phủ nhận: Từ trước đến giờ, con người nói chung, chịu một nền giáo dục quá tồi tệ. Tôi chưa làm thế bao giờ.

    Toán và Lí tôi vẫn xếp hạng làng nhàng. Mất mất người kể chuyện. Nhưng cũng lo, dễ nó copy phần bề ngoài hạn chế bộc lộ của tôi thì nhiều mà tiếp nhận cái cởi mở bên trong thì ít.

    Tôi thôi xúc động rồi. Luyện trí nhớ là thế nào? Là nhớ ra vì sao bạn không được viết hoặc không viết được. Tôi không lường được đến ở nhà bác nghĩa là tôi lại phải làm lại từ đầu, lại phải mất thời gian để họ (cũng như bố mẹ tôi ở những thời điểm ban đầu) tin là tôi đau không xoàng cũng như biết tôi là một tài năng.

    Vừa nãy bác bảo hôm nay phạt cháu không được về. Bạn nằm nguyền rủa và chịu đựng mọi âm thanh trong khoảng 20 phút. Những bồn hoa cúc vàng rung rinh trước mặt.

    Phim chưa hết thì vợ gã đón con về. Nhớ lại cái lúc tôi khóc, nước mũi chảy tong tỏng xuống trang sách. Nên chỉ có thể chống trả yếu ớt rồi ngoan ngoãn chui vào cái khuôn hẹp của họ.

    Bởi cuộc sống của tôi đầy bất trắc dù tôi còn cố giữ được sự bình yên, hòa thuận tương đối cho đến lúc này. Nó mất hay không mất là may đây? Dăm giọt loang lổ ở khoảng đất trống mình lầm là của mình kia thuộc về giấc mơ của ai? Họ lại đang chu du với nó hay tẹo nữa có người khóc òa lên vì mất nó? Những đôi mắt nhìn vào những điểm khác nhau.

    Thầy bảo tôi viết một đoạn để biết nét chữ của tôi, có gì thì… Trước lúc thi, tôi hầu như không lo lắng, mọi thứ tôi nắm khá vững. Lại là phá vỡ tất cả, bất chấp luân thường đạo lí mà chẳng bao giờ biết mơ. Tôi ngồi trong nhà nghe bác mắng chị ngay sát vách, lòng đầy lo lắng và cả buồn nữa.

    Mất chứ không phải biến mất. Như tôi bắt một con Dã Tràng ở bờ biển Việt Nam thả sang một bờ biển khác ở Châu Phi. Và sự yên bình lâu dài sẽ không đến nữa.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap