Nhưng đến một lúc nào đó, nó sẽ trỗi dậy trong lòng ông. Có vẻ như sau khi xem phim về người ngoài hành tinh và cá mập trắng. Và vừa nghe tiếng con chuột lang gặm củ cà rốt rột rột.
Khi mà ai ai cũng giật thì chúng xoắn lại, gỡ mãi không ra. Chỉ là trò chuyện nhẹ nhàng trước khi đi ngủ thôi. Với những dữ kiện trước đó (mà bây giờ bạn quên rồi), bạn cảm thấy cái sứ mệnh mơ hồ lại đè nặng lên tim.
Mấy con hổ cũng thế. Càng kéo nó càng lùi lại. Trước lúc bác tôi xuống, mẹ tôi lên, thì tôi xuống.
Khi mà tôi lạc loài. Dù cái sự ôm ấp, vuốt ve này chỉ đơn giản là những biểu hiện thân thiện. Để cả đời chúng ta không phải đeo chỉ một chiếc mặt nạ.
Vừa đi đá bóng về buổi chiều, bác hỏi: Hôm nay cháu có đi học không. Khách vắng thì họ mới mở thêm cho người ngoài vào để tận dụng công suất các máy bật cả ngày. Bạn thì có lẽ sẽ không thanh minh.
Bố bao giờ cũng thế, trong những món vật chất, bố luôn chọn phần dở nhất. Bạn không coi đó là một nỗ lực sai lầm, huỷ hoại toàn bộ sự tự nhiên. Bạn không biết đó là cái gì cho đến khi bố bạn gọi vọng lên từ dưới nhà tắt đồng hồ báo thức đi bạn mới hình dung ra vấn đề.
Hồi nhỏ, tôi học toán khá giỏi. Đôi lúc họ quá mệt mỏi và dồn nén đến độ không nhận thức rõ hành động của mình. Vật chất? Bạn đâu có.
Khi đã chơi thì ngoài người chơi ra, thậm chí cả bản thân kẻ đó, ai biết đấy là chơi. Tôi tưởng tôi ngu mấy môn đó nhưng về sau nhìn lại, hóa ra tôi chẳng bao giờ học bài về nhà. Kể cả sau một đêm trong giấc mơ mà mọi người thân xúm vào mỗi người một ý vạch đường đi cho bạn.
Lúc ấy, anh quên chưa kể cho em, anh thấy người mát lạnh. Cuộc sống của chúng tôi không cho phép những đứa trẻ vừa cứng đầu vừa không thông minh tồn tại lâu. Theo một cách của riêng em.
Tôi tự hỏi tại sao họ lại cho một số con chim vào những cái lồng nhỏ trong một cái lồng to. Nhưng cô không muốn giấu anh mình có một đôi mắt rất gian nên cô nhìn thẳng vào mắt anh. Mấy người này trông nhát lắm.