Năm nay tôi 21 tuổi, bị một số người gọi là bồng bột, thiếu thực tế, ảo tưởng, vì muốn sống chân thật và tốt đẹp trong mọi tình huống nên thua thiệt. Hoặc là sự lựa chọn vốn dĩ không thể khác của những người biết lợi dụng và vơ vét từ sự đổ vỡ, thối nát. Đồng nghĩa với hủy diệt đời, nghệ thuật, người…
Hoặc là tôi ích kỷ, tôi bất hiếu, tôi bất cần thì những điều đó lay chuyển được tôi ư? Nếu tôi là kẻ (mà theo tôi là) chẳng ra gì như thế thì rốt cục, những sợi dây liên kết giữa họ và tôi hay giữa chúng ta không phải là tình người. Bác gái: Ừ, cậu thích thì bắt một con về nuôi. Này, lấy cho chú mấy chai bia.
Tôi lại quên lũ ý nghĩ xếp hàng chờ đến lượt rồi. Khi ghi bàn, anh vừa chạy với sự quên lãng tất cả để hòa trọn vào sung sướng vừa muốn chia sẻ niềm vui với vợ con vừa thoảng lo giữ sức cho bàn thắng tiếp theo. Đúng là sống phải như thế, thời nào cũng cần thế.
Tôi mặc cảm trước họ, trước nàng, khi nàng cao hơn tôi, những ngón tay dài hơn những ngón tay ngắn ngủn của tôi. Con đi đâu, làm gì, nó đều báo cho bác cả. Máy ảnh thì kiếm được nhưng chụp đẹp thì không rành.
Cơ bản là không muốn lắm. Có phải em đang muốn nói anh câm đi? Để không bị làm nhục (sự tha thứ và chịu đựng của ta cũng chỉ có giới hạn).
Mọi người cho rằng bạn sinh hoạt trái qui luật, giờ giấc lộn xộn nên luôn cố ý xoay ngược thời gian của bạn cho phù hợp với họ. Khao khát được đụng chạm với giới khác không thường trực hoặc bị việc khác lấp đi. Biển số… Biển số bao nhiêu nhỉ? Không nhớ.
Tiếng tít tít vẫn rót vào tai bạn, khe khẽ khe khẽ. Tôi muốn về nhưng lòng cảm thấy chán chường khi bố mẹ có vẻ yên tâm hơn khi thấy tôi ở đây. Mùi hôi của chúng cứ thoảng xộc đến và tôi bất đắc dĩ phải hít vào cùng ôxy cần cho sự sống.
Những đòn tâm lí chỉ làm cảm xúc của tôi thêm khô khan và chán ngán. Và đôi lúc bạn muốn thế chứ, để thoát khỏi trạng thái dồn nén. Ai cũng có chiếc ngai của mình trong một nơi không có vua.
Lại phải chơi với cái thứ dư luận cục mịch và ù ì. Có thể tạm gọi là giấc mơ đa tầng. Chắc bạn có chút ám ảnh về cái câu đó.
Hơn nữa, còn một hoặc nhiều lí do khác, ngoài việc ngại đến nơi mới mà dường đã cũ trong tiềm thức. Không thể nói một cuộc sống là lành mạnh khi nó đầy định kiến và ngộ nhận về tính chân lí của những định kiến ấy. Bởi vậy, nhà văn sống được là nhờ mật độ viết dày đặc và tập trung được số tiền nhuận bút ít ỏi từ nhiều báo.