Không khí hội nghị rất sôi động. Nhưng khi chúng tôi nói chuyện về hiện tại thì không có gì khiến anh ấy thấy căng thẳng nữa. Và Joe đã trả lời hết sức chân thật, khiến mọi người đều bất ngờ.
Rồi Danny hỏi: Thưa chị, con trai của chị thích nhất bài hát nào? Người mẹ trả lời: Ca khúc Dena. Tôi ra hiệu cho nhân viên phòng điều khiển chuẩn bị phát sóng chương trình, và nói vào micro trên bàn: Mở tín hiệu. Đây cũng là cách giúp tôi đã xử trí những tình huống tiến thoái lưỡng nan đấy các bạn.
Tỏ ra một chút khẩn cấp và chẳng có ai nỡ giữ bạn lại đâu! Khi quay lại, bạn có thể bắt đầu một câu chuyện khác với một người nào đó. Ông có thể bày tỏ cảm xúc và lập trường của mình mạnh mẽ hơn bất cứ ai trong thời bấy giờ. Vậy bạn dùng từ phái yếu để chỉ họ thì liệu có chính xác nữa không? Ngày trước những từ ngữ miệt thị thường dành cho người da đen.
Một bản tình ca êm đềm, một giai điệu lãng mạn dành cho những trái tim nhạy cảm. Khi tôi còn ở lứa tuổi đôi mươi, những người nổi tiếng thời đó là Frank Sinatra, Glenn Miller, Joe DiMaggio, hay như Franklin Roosevelt. Rồi tôi hỏi hai câu hỏi và tự trả lời chúng: Năm thành phố du lịch nào đông khách nhất nước Mỹ? New York, Chicago, Los Angeles, Las Vegas, Miami.
Dựa vào những tiêu chuẩn này và cộng thêm yếu tố thời sự mà chúng tôi quyết định nên mời ai tham gia chương trình. Tôi tiếp tục: Butte Montana là thành phố có tỉ lệ phạm pháp thấp nhất ở phương Tây. Tôi còn tưởng tượng phòng ghi âm ra sao, cái cảnh người ta đọc những bản tin tức, tường thuật thể thao như thế nào…Ôi chà, lúc đó tôi đã nghĩ: Giá mà một lần, dù chỉ một lần… đài phát thanh, đài phát thanh…
Một chương trình thành công tức phải vừa bổ ích vừa hấp dẫn. Cho dù không hoàn hảo đi nữa thì nó cũng chính là ngôn ngữ của tôi. Sinh thời Bob rất hài hước và vui nhộn, lúc nào cũng muốn pha trò.
Trước khi bắt đầu bài nói của mình, hãy điều chỉnh micro cho phù hợp với bạn nhất. Sau đó Boom-Boom chỉ thị cho tôi những việc cụ thể: OK, chàng trai trẻ. Và từ đấy trở đi, tôi không bao giờ thấy căng thẳng khi phát thanh trên radio nữa.
Kể từ đó mỗi lần nghe lại ca khúc Remember?, tôi đều thử khám phá ra những cảm xúc khác lạ, một nét hay mới nào đó. Tên của tôi là Larry King, rất hân hạnh được làm quen với cô! Không may là trò đùa này lại thành công ngoài sức tưởng tượng.
Nếu đây là một chương trình trò chuyện hay phỏng vấn không thường, không có luật nào trên khắp nước Mỹ buộc bạn phải trả lời mọi câu hỏi. Còn các cầu thủ sẽ xem lời nói nay của bạn thật sự là một châm chích: Hồi xưa ba tôi dắt tôi đi xem anh đá hoài (còn bây giờ thì không thèm xem nữa ư?!). Mọi người đều thích thú khi nói chuyện với Bob, và ngay cả những đối thủ của Bob cũng rất tôn trọng ông.
• Họ luôn nhìn mọi việc với một quan điểm mới, một khía cạnh mới. Hồi đó tôi chẳng bao giờ dám tặng một chiếc ví tay cho bạn gái! Một quyển sách hay cũng không dám nốt! Nói chi đến chuyện tặng một chiếc ví đầm… Nghe có vẻ vô lý, nhưng quả thật dạo ấy những món quà như thế này được coi là riêng tư và kém tế nhị nếu mang đi tặng. Khi nghĩ về tất cả những người ăn nói tài ba mà tôi từng có dịp được trò chuyện, tôi có thể rút ra kết luận về các bí quyết chung của họ như sau: