Mệt nhưng tôi không có quyền sở hữu mình để cho mình hồi phục. Bác gái nín cười làm ra vẻ nghiêm trang: Ầy! Láo nào! Chưa ai làm được bác trai bỏ thuốc. Dù vợ con hắn vẫn cười dịu dàng trước bát canh rau muống đỏ quạch.
Còn ban đêm thì có chiếc đồng hồ quả lắc trên gác. Nghĩ: Thế chắc là mình đoán cũng đúng. Nhưng lại muốn súc tích.
Chơi là nằm mơ bất tận trong tự giam hãm vào khuôn khổ. Phải trình đơn cho cái loại đó, nhục lại còn làm cao, còn chửi đổng. Bác mặc kệ cái nhìn của người đời, miễn là con cháu có thêm miếng cá, món quà…
Vậy mà tôi đang viết. Đây là một sự tham lam. Nó khờ nên nó chưa khai thác được mình.
Bạn gượng dậy, rửa mặt đánh răng. Hóa ra sự khúc chiết chỉ là cái ham muốn tạm thời cho cái phần lựa chọn phân tích, bộ phận nhỏ, của khối sáng tạo chung này. Có được dù chỉ một cái cảm giác chung ấy, những người tài mới có thể kết dính ít ra là trong một công việc chung: Cải tạo những sự ngu dốt còn lại bằng quyền lực.
Không quá kiêu hãnh mà cũng không chìm sâu vào mặc cảm. Ngồi im, chép bài, ra chơi thì vẽ hoặc đọc truyện. Liếc thấy mẹ có dừng chuột hơi lâu ở câu: Mẹ ơi, con thèm nghe mẹ mắng, mắng yêu.
Và chúng mình lại lén lút hôn nhau khi con chim lạ trên ngọn cây cao vút vừa hót. Và khi đứng trước một phiên toà xử tôi về tội giết người dã man, tôi sẽ nói những kẻ bị tôi giết, chúng không phải là người. Bác cứ nói đi, bạn là một thính giả trung thành và biết điều.
Khi chúng làm tôi thấy nhẹ đi. Có một điều mà bạn không rõ là thực hay trong một giấc mơ: Bạn tìm thấy trong tủ tờ đơn xin li dị. Cô nàng y tá nở một nụ cười đĩ thõa với gã tiền đầy sức mạnh và cơ bắp.
Không thể nói một cuộc sống là lành mạnh khi nó đầy định kiến và ngộ nhận về tính chân lí của những định kiến ấy. Nhớ lại cái lúc tôi khóc, nước mũi chảy tong tỏng xuống trang sách. Bà chị bảo tin vào năng lực của tôi và cần người có nhiều ý tưởng, sẽ làm việc a này, b này, c này… Tôi không còn đủ hồn nhiên để hãnh diện hay tự hào hay rơi nước mắt vì lại thêm một người hiếm hoi không đánh giá mình quá kém.
Cho dù thực tế và lịch sử vẫn không đào thải hết những coi người đáng bị coi thường. Êm dịu và hoang vắng. Tôi không để ý lắm đến chuyện lên xuống.