Chàng đến được vùng đất đó khi bầu trời đang le lói những tia nắng cuối cùng. Anh đã làm gì sai nào? Sao anh lại thấy khổ sở đến thế? Anh tự hỏi: "Ta xứng đáng có được may mắn. Một số khác đề nghị tổ chức cuộc truy lùng kho báu hay đi săn thú dữ.
Nếu như theo lời thần Gnome và Bà chúa hồ thì rõ ràng anh đang lãng phí thời gian của mình ở đây. Anh cảm thấy một nỗi sợ hãi mơ hồ. Ngươi phải nhanh lên.
Vì quá nôn nóng, anh không còn màng gì đến sức lực có hạn của con hắc mã. Anh biết rằng ở khu rừng Mê Hoặc, tất cả các sinh vật và ngay cả rất nhiều loài vật không có sự sống khác cũng biết nói. Giờ chỉ còn là vấn đề chàng đã chon đúng địa điểm hay không, nhưng chàng cũng không còn mấy lo lắng về điều đó nữa.
Max thấy thế liền vội nói: Bà sẽ không còn phải lo lắng về những bông hoa ly của mình nữa. Mụ ta giờ đã hết cười nổi.
Chàng cảm thấy sung sướng và tự hào về mình. Thậm chí người ta còn nghe những tiếng thở dài chán nản. Câu chuyện may mắn này đã đến với cậu rất tình cờ.
- Con không cần phải cảm ơn ta. - Bình tĩnh, bình tĩnh nào! Để ta giải thích cho mọi người rõ thêm. - Cái gì? - Nott la lên, không tin nổi những gì mình vừa nghe thấy.
Năm phút nữa lại trôi qua. Họ cũng không biết người kia đang ở đâu trong khu rừng. Ta đang cố nhớ lại đây.
Chẳng ai chịu thay đổi, canh tác lại mảnh đất này để làm nó thêm màu mỡ. Từng phút từng phút một trôi qua và Nott đã bắt đầu sốt ruột : Tốt nhất là ngươi hãy nhanh chóng quay về lâu đài hay đi cứu một cô nương nào đó đang trong vòng nguy hiểm đi.
Nhưng biết đâu Merlin không nói dối? Nếu đó thật sự là cây bốn lá mang lại sự may mắn vô tận thì sao? Nhưng sự may mắn đó lại không tùy thuộc vào chúng ta, đó là lý do tại sao nó không kéo dài lâu được. Nói xong, Bà chúa hồ biến mất trong dòng nước.
- Merlin, Merlin, ông nhìn này! - Chàng giơ tay lên với những cây bốn lá xanh tươi - Tôi đến đây để chia vui với ông. Ngươi hãy quay về đi, Nott cũng đã đi rồi. - Khoan đã, thưa Người.