Thật ra, trong nó luôn có một sự cạnh tranh ngầm với tôi. chờ được về nhà lấy giấy bút trốn vào một khoảng không ai quấy rầy Thêm nữa, bạn đầy những hạn chế của tuổi trẻ bị dồn nén.
Những cái điều này chẳng qua là tôi đang thanh minh với nàng Sáng Tạo của tôi trong trạng thái mất tự tin của kẻ trễ hẹn. Bác ơi, có một điều mà những người từng trải như ông bà, các bác, các cô chú và cha mẹ cháu đều nhầm. Và tỉ lệ này không phải tỷ lệ chung cho cộng đồng, khi mà có được một vé vào sân không dễ.
Này thì… những giọt lệ bay trong lòng vắng-hoa sữa vỡ vương hương đăng đắng… Có lẽ vì tôi vừa ngáp. Còn học phải theo chương trình, ta đã mất hết căn bản (và không phải ta không có lúc tìm thấy sự thú vị trong sự mất căn bản giữa nền giáo dục này).
Mà chỉ có thể giảm thiểu nó bằng cách hòa chung lợi ích và có sự rèn luyện để biết hy sinh lợi ích lúc cần và hy sinh nó một cách tự nhiên. Ngồi trên khán đài, bạn thật muốn đụng chạm quả bóng. Làm một chuyến du ngoạn Đà Lạt đi.
Đất nước chưa đến thời đại có những đầu nậu biết săn lùng những cái đầu có ý tưởng. Nếu họ không hiểu nổi những điều mà bạn cố giảm thiểu sức ẩn dụ, sự chua cay để dễ hiểu, dễ cảm (kể cả bằng những bộ óc, quan niệm dần bị đồng hóa); dễ chẳng bao giờ họ tiếp nhận được những sự hoang mang làm náo động tâm thức trong các tác phẩm khác và của người khác. Ông anh cứ kéo cửa vào, mãi không mở được, tôi nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Tôi cứ theo qui luật, phải nhích dần trên các bậc thang nhận thức, tích lũy để nhảy lên bậc sau. Mới dám nửa đùa nửa thật như thế. Tôi, mọi người gọi nó dậy những hôm đi ăn giỗ, nó nằm ườn, càng gọi nó càng nằm, càng mắng nó càng nằm.
Thay cho những sự trống rỗng, bất động của thói quen vật vờ. Sao lại xé sách hở con. Đó là một thực tế mà kẻ thiếu thực tế này nghĩ đến…
Mà chỉ có thể giảm thiểu nó bằng cách hòa chung lợi ích và có sự rèn luyện để biết hy sinh lợi ích lúc cần và hy sinh nó một cách tự nhiên. Tôi, nó, không cần ai gọi cũng có thể vùng dậy ngay khi có việc cần. Tất cả mãi mãi là tất cả.
Vẫn đang chỉ là kinh doanh chộp giật. Họ mang lại cảm giác ấm áp và thân thiện. Nàng không chịu nổi nỗi đau trong mắt ta nhưng nàng không ngoảnh mặt đi.
Những cảm giác cay đắng và kiêu hãnh lẻn vào tuổi thơ tôi từ rất sớm và âm thầm sinh sôi. Tôi là con thú hoang đã chấp nhận cuộc sống cầm tù của con người trong xã hội. Bạn đo lường, phân tích cảm xúc của mình.