Với cái mà họ có trong tâm hồn, bạn nghĩ phần đông sẽ không coi thường bạn nếu có đủ dữ kiện. Tôi cho mình quyền vào sở thú những không cho mình bắt chúng biểu diễn với cái vé 2000 đồng rẻ mạt khiến chúng ngày càng xơ xác. Tạo hóa thật tốt cho con người bộ óc.
Một kẻ lạc loài vô cảm. Còn anh lại bắt vở tôi như vầy thì đừng hòng, đừng hòng. Công tắc ở đâu để mẹ tắt cho.
Nhưng thực tế đã biến tôi thành một con chim nao núng trước cành cây cong. Anh vừa man dại nhập vào trái bóng lại vừa như ngồi ở một nơi có tầm nhìn bao quát trên khán đài để đọc mình và đọc trận đấu. Nhà văn hỏi: Ai bảo em thế?.
Tôi bảo chỗ than này hôm qua em đến đã thấy. Nhưng điều đó cũng chứng tỏ để bao người có tầm nhận thức và khả năng dung hòa thấp hơn bố có được sự đổi mới, thật khó vô cùng. Vì thế, bạn chỉ chơi với chúng thôi.
Hoặc là họ sẽ phải thay đổi một số cách nghĩ cơ bản. Cũng là để thăm dò phản ứng. Nếu giả thuyết đó sai thì coi như đây là một bài toán giải hỏng ngay từ đầu.
Đốt xong thấy người hơi nhẹ. Điểm Văn trúng tủ nhưng cũng hơi bất ngờ. Rồi: Mình giúp nó cái này thì nó phải ơn mình thế này.
Ngôi nhà nào cũng mở cửa để bán một cái gì đó. Trong mỗi tiếng nói của em đều có hình bóng của anh và anh thấy mình đã có đủ. Thế giới quan của bác về một khía cạnh nào đó rất rộng.
Chuyện này chả cần thanh minh làm gì. Bao giờ cũng phải có vật thí mạng, làm đuốc sống châm lửa cho cuộc đấu tranh cho quyền sống, quyền làm người. Con sông trước mặt thật xanh và êm.
Và bạn liên tưởng tới Zidane. Làm theo luật, tôi xin tôi thờ hình tượng người công an, cảnh sát nếu các chú làm như thế. Bởi vì, khi các bậc cha mẹ làm cha làm mẹ họ thường quên mình từng là những bậc con.
Ngả đầu vào cái ngực vốn lép xẹp. Có thể lúc đó, chàng ta đang vừa trộn vữa vừa miên man với một đôi mắt thảng thốt nào đó vô tình va vào mắt giữa phố ban sớm. Thấy chưa, cả nhà đều lo cho con.