Trên đời này, còn biết bao con đường mà mình chưa biết. Nhưng sẽ có nhiều trách móc đấy, nếu quả thực bác vào viện là do bạn. Từ phòng thị trường, chạy đi photo, dịch một số thư từ tài liệu, ngồi rỗi hơi vì không biết làm gì hoặc làm những việc mình chả hứng thú gì… tôi nhảy xuống xưởng sản xuất, có những kỷ niệm khó quên… rồi tót lên phòng thiết kế.
Phừ, đã đến lúc dậy rồi, bạn chui ra khỏi chăn. Hoặc đôi lúc viện đến nó để xoa dịu những vết thương. Sắp tới sẽ có một số thay đổi về lịch trình sinh hoạt để cứu vãn sức khỏe.
Tôi lại viết để tìm sự ủng hộ của dư luận. Nhưng họ lại cho đó là một ảo tưởng trong cái xã hội này. Hai anh em kéo co vài lần bỗng bạn thấy mình không thấy mặt ông anh.
Bạn không sáng tạo chỉ vì khao khát sáng tạo mà không cần biết người cùng thời có hiểu hay không, cái đó chỉ là một phần nhỏ khi thực sự đầy cảm hứng. Những viên gỗ ấm áp cọ vào đám râu như những giọt nước mắt. Không chung chung như những nhà mị dân.
Đặc biệt là trong những người tài. Món đồ chơi ấy muốn tiếp tục tồn tại, phải tự có sinh mệnh. Thời gian đã dạy con người bài học yêu thương.
Nếu ông sợ cái xã hội này lên án, tôi sẽ thu xếp cho ông đến một nơi hoàn toàn mới lạ. Có thể chửi bậy, làm bậy bậy hơn bất cứ kẻ thô bỉ nào. Tôi cũng có dự định ấy.
Thi thoảng chúng bay rợp trời. Bên phải cái giá cắm bút là hộp C sủi, sách giáo khoa, sách danh ngôn, truyện chữ, truyện tranh, báo, bộ tú lơ khơ, hai cái kính, một cái nằm ngửa nhìn ra giàn gấc, một cái nằm sấp nhìn vào giường. Hay tại nỗi cô đơn? Dòng họ của tôi cô đơn.
Chơi là làm một bài thơ hay để được chửi. Đánh dấu được bao nhiêu sự thật, bao nhiêu thời khắc. Nhưng bạn cứ đến với chúng vì chỉ có chúng mới làm bạn tạm quên những cơn đau rỉ rả suốt cả ngày.
Vì chuyện cái giấc mơ vớ vẩn mà mình lại làm đồng chí ấy mất vui. Nhưng nó còn nhiều việc mà cái tuổi đó khó tự điều tiết hợp lí: Học chính, học thêm, tập luyện thể thao (khá chuyên nghiệp, ăn lương). Nó bộc lộ dồn nén một chút, mọi người chắc đều khó chịu nhưng chịu được.
Ngồi im, chép bài, ra chơi thì vẽ hoặc đọc truyện. Chuyện đó làm tôi buồn mất mấy ngày. Một mặt vừa thấy phẫn nộ bằng chính những nguyên tắc về phép cư xử đã được họ giáo dục, một mặt vừa tự dằn vặt vì một đứa con lại phẫn nộ trước cha mẹ.