Khi có một động lực, một sức đẩy lớn thì họ sẽ trở nên nhân ái và hùng mạnh. Nhưng thường thì bạn không chiến thắng nổi cảm giác chán ngán. Môn Toán tôi không chắc mình đánh dấu bài vì sợ trượt hay vì tôi không muốn người ta không tìm thấy bài đánh dấu của tôi lại làm rùm beng lên, mẹ tôi lại chạy ngược chạy xuôi.
Sự cô độc dẫn đến hiện sinh và hiện sinh lại dẫn đến những mức độ mới của sự cô độc. Bác mà biết tôi không có tên trong danh sách lớp bác và mọi người còn sốc nữa. Phần nào vì thoát khỏi mớ suy nghĩ luẩn quẩn một mình.
Rồi tiến hành những hành động tàn ác trong sự thờ ơ và hỗn loạn đã được phát tán, truyền nhiễm, lây lan. Sự ngồi im trên giảng đường, trên xe máy, trong khuôn viên bệnh viện mà không có gì làm… giết chết bạn. Rồi thì hắn cũng nhận ra hắn muốn sáng tạo thật nhiều nhưng cũng muốn nghỉ ngơi để thưởng thức những sáng tạo của người khác.
Lại chơi vào lúc đau đầu thì thật ngốc. Với sự mỉa mai những khao khát chính đáng ấy, đời sống của họ luôn vấp phải những thất bại mà họ không dám nhìn thẳng vào. Và vì thế, nó chìm đi trong bao đời chìm của những dòng chữ khác.
Rồi tí lại reo ầm lên Việt Nam vô địch với mỗi pha bóng tấn công. Vì thế mà lại phải tập ở lại dần làm nhà đạo đức để điều độ. Ông đã hài lòng chưa? Chỉ một bản và đoạt giải Nobel.
Trực giác giúp tôi luôn biết phải làm gì, chỉ không ai biết điều đó mà thôi. Nếu không muốn hơi tí bị nhắc: Bỏ truyện đi, ngồi vào bàn học đi con. Và càng cô độc vì không được hiểu, con người ta càng dễ ích kỷ.
Bạn có vào sân Mỹ Đình xem trận Việt Nam-Thái Lan vừa rồi. Kẻ không quá mê danh tiếng vô tình đứng cao hơn người khác cũng có mặc cảm không được bình thường của riêng hắn. Thế giới đầy rẫy những hận thù.
Đó cũng là hình ảnh của đời sống phát triển. Người đọc qua một số nét phác như vậy có thể hình dung ra một không gian, thời gian hay trạng thái khác cái mà người viết đã trải qua. Bạn nghĩ nếu bạn là một đứa con gái thì bạn sẽ tranh cãi với bác đâu ra đấy, sẽ rủ rỉ tâm sự và giải quyết nhiều việc với bác.
Nhưng sống vì điều gì, có lẽ chẳng mấy ai rõ. Nhưng lạm dụng chúng thì chẳng khác nào thể hiện mình không xứng đáng với chúng. Muốn nóng hơn nữa thì múc gáo nước trong cái chậu gỗ để ở góc kia đổ vào lò than kia.
Ngoài nước thì: Tôi không có chức năng với nội bộ của các anh. Hai nhà này trong lòng có lúc phục nhau sát đất nhưng lại căm ghét, phủ định sạch trơn nhau ra mặt. Nhưng chưa hết giờ ngủ trưa.